Tìm kiếm: đối-đáp

Dân ca ví, giặm được UNESCO vinh danh là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại cuối năm vừa rồi hẳn là niềm tự hào của hàng triệu con dân hai xứ Nghệ - Tĩnh. Nhưng những thế hệ nghệ nhân có công lưu giữ hồn cốt ví, giặm đang sống và hát ra sao? Đó là những nông dân chân lấm tay bùn, là người bán quán, là cô giáo ngày ngày đứng trên bục giảng. Ví, giặm chưa từng đem lại cho họ bát cơm, manh áo.
Theo truyền thống, ngày bắt đầu của hội hát đúm đồng thời cũng là ngày những cô gái của tổng Phục Lễ (nay là các xã Phục Lễ, Lập Lễ, Phả Lễ thuộc huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng) bỏ chiếc khăn mỏ quạ bịt mặt trong suốt cả năm. Vì thế, hội hát đúm ngày xuân cũng còn là ngày hội “mở mặt”.
Có lẽ chỉ Tây Nguyên mới có mùa lễ tết kéo dài hằng tháng gọi là mùa Ăn năm uống tháng, mùa con người sống hết mình, nồng nàn, đắm đuối với nhau, với thần linh và bao la đất trời. Đêm dường như bất tận, ngày cứ dài miên man với sinh hoạt cộng đồng tưng bừng, độc đáo.
Có lẽ chỉ Tây Nguyên mới có mùa lễ tết kéo dài hằng tháng gọi là mùa Ăn năm uống tháng, mùa con người sống hết mình, nồng nàn, đắm đuối với nhau, với thần linh và bao la đất trời. Đêm dường như bất tận, ngày cứ dài miên man với sinh hoạt cộng đồng tưng bừng, độc đáo.
Cố nhấc bắp chân ốm tong và nhăn nheo, bà mọp lưng, tay trái ụp cái đụp xuống đám bùn, tay phải xắn xuống, mò mẫm bắt cá. Đó là “nghề” chính thức của bà hơn 30 năm nay. Ngần ấy năm, nỗi vất vả và niềm vui mừng của bà trên bãi bồi con sông này lặp đi lặp lại chỉ có vậy.
Sau “Ơn giời, cậu đây rồi”, VTV lại có ngay một chương trình hài khác thế chỗ là “Chết cười”, phát vào khung giờ vàng trên VTV3 tối thứ bảy hằng tuần. Song, mới chỉ hai tập đầu, khán giả đã “hết cười” khi chứng kiến một chương trình hài quá nhạt và nguy cơ “Chết cười” có khả năng… chết yểu trong lòng khán giả ngay từ những số đầu tiên.

End of content

Không có tin nào tiếp theo