Tìm kiếm: mấy-chục-năm

Ngày 10.3, UBND tỉnh Bình Thuận có văn bản chính thức gửi các cơ quan chức năng và cụ Trần Văn Tiệp thông báo không cho triển khai tiếp việc tìm kiếm “kho vàng 4.000 tấn” ở núi Tàu, xã Phước Thể, huyện Tuy Phong, Bình Thuận. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là việc tìm kiếm của cụ Tiệp dừng lại.
Ngày 10.3, UBND tỉnh Bình Thuận có văn bản chính thức gửi các cơ quan chức năng và cụ Trần Văn Tiệp thông báo không cho triển khai tiếp việc tìm kiếm “kho vàng 4.000 tấn” ở núi Tàu, xã Phước Thể, huyện Tuy Phong, Bình Thuận. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là việc tìm kiếm của cụ Tiệp dừng lại.
Đứng đầu một tập đoàn với trên 5.000 lao động, vốn hiện có 2.800 tỷ đồng và 10 công ty thành viên kinh doanh trong các lĩnh vực xây dựng, bất động sản, cảng biển, khu công nghiệp, chế biến thủy sản xuất khẩu, chế biến thực phẩm và dịch vụ du lịch…, ông Thuấn rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, đầu tư ở An Giang.
Ăn tết! Ông bà ta có thành ngữ này để chỉ cho con cháu biết hễ có Tết thì phải có ăn. Cũng như ăn cỗ, ăn giỗ, ăn đám hỏi, ăn đám cưới... Tết mà không có ăn là chuyện không thể xảy ra hoặc chỉ xảy ra trong trường hợp bất khả kháng, chứ ngay trong chỗ giam giữ tù tội, bất kỳ trong chế độ nào cũng đều có tổ chức ăn tết...
Khi chiếc vương miện gắn 18 viên ngọc trai lung linh được trao cho Tân Hoa hậu Việt Nam - Nguyễn Cao Kỳ Duyên trong đêm 6/12 trên đảo Phú Quốc, tôi bỗng giật mình nhớ đến “thằng em đồng hương” một thời bỏ xứ lang thang mò ngọc trai kiếm sống.
Khi chiếc vương miện gắn 18 viên ngọc trai lung linh được trao cho Tân Hoa hậu Việt Nam - Nguyễn Cao Kỳ Duyên trong đêm 6/12 trên đảo Phú Quốc, tôi bỗng giật mình nhớ đến “thằng em đồng hương” một thời bỏ xứ lang thang mò ngọc trai kiếm sống.
Chỉ chừng mười ngày nữa, Xuân Ất Mùi đã chính thức gõ cửa. Nó đúng là thời khắc để chúng ta dừng lại ngẫm nghĩ, người nghĩ về mười năm, còn đất nước Việt Nam sẽ nghĩ về bốn mươi mùa Xuân, thậm chí cần phải nghĩ xa hơn nữa về quá khứ, để nhận trách nhiệm với hiện tại và tương lai.
Cố nhấc bắp chân ốm tong và nhăn nheo, bà mọp lưng, tay trái ụp cái đụp xuống đám bùn, tay phải xắn xuống, mò mẫm bắt cá. Đó là “nghề” chính thức của bà hơn 30 năm nay. Ngần ấy năm, nỗi vất vả và niềm vui mừng của bà trên bãi bồi con sông này lặp đi lặp lại chỉ có vậy.
Hầu như ai cũng biết khi tham gia giao thông, gặp đèn đỏ phải dừng. Đó là luật, là văn hóa. Đâu cũng vậy, chả riêng xứ này, và không loại trừ một ai. Đáng lẽ ý thức ấy phải ngấm vào máu, lặn vào từng tế bào, thành điều hết sức bình thường trong đời sống mỗi con người, nhưng… thực tế lại không hẳn thế.
Đã gần 40 tuổi mà vóc dáng anh Phùng Đinh Cường, làng Ý (xã Đồng Tâm, TP Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc) chỉ nhỏ như đứa trẻ lên năm. Người ta vẫn gọi anh là “chú lùn có hiếu” bởi hơn 20 năm qua anh đi khắp nơi nhặt ve chai bán kiếm tiền mua thuốc cho bố. Khi bố mất, bệnh tật cũng đổ xuống đầu anh và giờ anh phải nương náu vào tình thương của chị gái.

End of content

Không có tin nào tiếp theo