Tìm kiếm: lam-lũ

Khi đồng hồ vừa chuyển canh ngày mới là lúc chợ nón lá Cát Tân (huyện Phù Cát, Bình Định) bắt đầu nhóm họp. Chợ họp trong đêm và kết thúc trước khi trời sáng. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu, những người vợ, bà mẹ năm tháng vẫn bền bỉ với chồng nón lá, chắt chiu nuôi cả gia đình. Trước là vì cuộc mưu sinh, dần dà hình thành một thói quen, nét văn hóa riêng của người dân “xứ Nẫu”.
Năm 1997 là năm đầu tiên Đà Nẵng tách khỏi tỉnh Quảng Nam- Đà Nẵng để trở thành thành phố trực thuộc trung ương. Năm này cũng là năm bắt đầu cho một kế hoạch năm năm (1997-2002) di dời 36.000 hộ dân để nhường chỗ cho hàng trăm công trình chỉnh trang đô thị. Chuyện chỉnh trang, đền bù, giải toả khi nhắc đến, cả dân lẫn chính quyền đều giật mình thắc thỏm.
Cố nhấc bắp chân ốm tong và nhăn nheo, bà mọp lưng, tay trái ụp cái đụp xuống đám bùn, tay phải xắn xuống, mò mẫm bắt cá. Đó là “nghề” chính thức của bà hơn 30 năm nay. Ngần ấy năm, nỗi vất vả và niềm vui mừng của bà trên bãi bồi con sông này lặp đi lặp lại chỉ có vậy.
Một chiều cuối năm, trời Hà Nội nắng nhẹ, se lạnh. Ông ra tận đầu ngõ đón tôi. Vẫn dáng người cao to, khuôn mặt khắc khổ. Cầm tay tôi, ông bảo, ông vừa đi dự hội thảo về nông thôn mới. Dường như cái bức xúc về dồn điền đổi thửa, đền bù đất đai, tìm đầu ra cho nông sản… ở cuộc hội thảo vẫn còn đè nặng tâm trí ông. Ở cái tuổi 77 ông yếu đi nhiều, đi lại đã chậm chạp, nhưng những câu chuyện về những người nông dân chân lấm tay bùn thì vẫn vậy, đầy nhiệt huyết, đầy trăn trở.
Dẫu biết nghề phu đá rất nặng nhọc, mạng sống có thể bị đá cướp bất cứ lúc nào. Thế nhưng ngày nối ngày hàng chục phụ nữ ở 2 xã Thạch Hải và Thạch Bàn, huyện Thạch Hà (Hà Tĩnh) vẫn bám trụ ở những rẻo đá chỏng chơ đầy hiểm nguy rình rập
Trên dải đất hình chữ S mình, có một bản nhỏ náu mình nơi hiểm địa sơn cùng thủy tận, chỉ vài chục nóc nhà nhưng gần 40 năm qua, kể từ mùa đông 1977, cờ tổ quốc không ngừng tung bay trên trời mây nơi đây. Dù nắng lửa hay tuyết phủ, dù trận mạc hay hòa bình. Mùa đông năm 1977 tôi vừa có mặt trên đời, còn bản nhỏ ấy có tên là Lô Lô Chải, người xưa hay gọi bằng Trại Lô Lô.
Khoảng 10 năm trở lại đây, diện tích đất nông nghiệp khu vực ngoại thành Hà Nội liên tục giảm mạnh. Trong khi những người nông dân giữ đất canh tác “không phải vì tình yêu cây lúa mà vì mối lo lắng bản năng về sự thiếu đói khi cơ nhỡ và cái lợi trước mắt chủ động nguồn thức ăn chăn nuôi vẫn còn ràng buộc, họ tạm thời giữ lại ruộng đất trong cơn lốc đô thị hóa”, Tiến sĩ Phạm Ngọc Long – Viện trưởng viện Khoa học quản trị Doanh nghiệp nhỏ và vừa nói.
Khoảng 10 năm trở lại đây, diện tích đất nông nghiệp khu vực ngoại thành Hà Nội liên tục giảm mạnh. Trong khi những người nông dân giữ đất canh tác “không phải vì tình yêu cây lúa mà vì mối lo lắng bản năng về sự thiếu đói khi cơ nhỡ và cái lợi trước mắt chủ động nguồn thức ăn chăn nuôi vẫn còn ràng buộc, họ tạm thời giữ lại ruộng đất trong cơn lốc đô thị hóa”, Tiến sĩ Phạm Ngọc Long – Viện trưởng viện Khoa học quản trị Doanh nghiệp nhỏ và vừa nói.

End of content

Không có tin nào tiếp theo