Tìm kiếm: ung-bướu

Ngày 31/5/2016 vừa qua, Phó Chủ tịch UBND TP.HCM Nguyễn Thị Thu đã ký văn bản khẩn số 2677/UBND-VX về việc thực hiện các gói thầu thiết bị y tế dự án xây dựng mới Bệnh viện Nhi Đồng Thành phố. Lần đầu tiên, một vị Phó Chủ tịch đã dám ra “mệnh lệnh” thay đổi đối tượng liên danh dự thầu dự án mang tầm quốc gia - từng được Thủ tướng Chính phủ chấp thuận chỉ định thầu theo đề nghị của tập thể Thường trực UBND TP.HCM. Điều gì đang xảy ra tại dự án bệnh viện nghìn tỷ này?
Một đứa con bị bệnh ung thư quái ác, kéo theo nhiều hệ lụy, cha mẹ phải bán chính ngôi nhà của mình để đi ở trọ lấy tiền chữa bệnh cho con. Hai chị gái dù còn đang đi học, thương mẹ cha, thương em cũng xin nghỉ học để đi làm. Số phận của bé sẽ khó có thể lường trước nếu như không có đủ khả năng để chữa bệnh.
“Tôi không ngờ tai họa lại giáng xuống gia đình tôi. Khi sinh con ra, cháu vẫn khỏe mạnh bình thường ăn chơi có ốm đau gì đâu mà giờ cháu lại mắc bệnh nặng thế. Chúng tôi tìm mọi cách để lo cho con, nhưng vì nghèo khó nên không biết có cứu nổi con mình không”, chị Thạch Thị Linh buồn rầu nói.
Dù đã 8 tuổi nhưng nhìn cô bé nhỏ thó như đứa trẻ 4 tuổi. Ở tuổi này có lẽ cô bé chưa hiểu được sự hiểm nguy của căn bệnh mình đang mang. Cô bé vẫn giữ được vẻ hồn nhiên, trong sáng của trẻ thơ. Khi được chụp hình, cô bé tự chọn chỗ đứng và nhoẻn miệng cười. Mong sao nụ cười hồn nhiên ấy sẽ mãi nở trên môi em.
“Chúng tôi là những người làm thuê chỉ có hai bàn tay trắng làm ngày nào có tiền ăn ngày đó, nghỉ thì cũng hết tiền. Nghèo thì chúng tôi có thể chịu đựng được nhưng con bệnh ngặt nghèo thì chúng tôi biết phải làm sao. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức, vay mượn nhưng có lẽ cháu cũng phải về nhà chịu trận vì đuối quá rồi”, đó là chia sẻ của chị Nguyễn Thị Thủy Tiên.
“Bác sĩ nói nếu không chữa bệnh nữa thì chả mấy lúc mà mất nốt con mắt còn lại, thậm chí cả tính mạng của nó cũng không giữ nổi. Giờ ngày làm một ngày có mấy chục ngàn, còn 2 đứa con ở nhà nữa cơ. Vay khắp thôn rồi mà có được bao nhiêu đâu”, đó là chia sẻ của chị Thị Mơ.
Nằm lâu trên chiếc giường bệnh, một bên chân bị băng bó nên cô bé rất bứt rứt khó chịu. Mới chỉ hơn 1 tuổi mà cô bé ấy đã phải nằm viện một khoảng thời gian rất dài. Mắc căn bệnh mô bào langerhans khiến tuổi thơ của bé không còn được vui đùa như những trẻ cùng trang lứa. Cha mẹ bé cũng đang rất khó khăn về tài chính, nên việc điều trị cho bé không biết sẽ kéo dài được bao lâu.
“Chúng tôi đã tìm đủ mọi cách để có tiền chữa bệnh cho con nhưng không phải cứ muốn là được. Hai cháu ở nhà thì đã phải nhờ ông bà nội và ông bà ngoại nuôi giúp. Hai vợ chồng cố gắng kiếm tiền chạy chữa cho cháu Lưu Quỳnh Anh. Lúc này chúng tôi chỉ mong sao có tiền chữa bệnh cho cháu mà thôi”, chị Phạm Thị Thơm chia sẻ.
“Cả nhà chỉ trông chờ vào tiền bán vé số của mẹ cháu, nếu bình thường chỉ nuôi đủ mấy miệng ăn đã khó nói gì tới việc nuôi con bệnh. Bán vé số khi đắt hàng thì được hơn 100 tờ khi thì đi cả buổi cũng chả được mấy tờ. Bán ngày nào biết ngày đấy nghỉ làm nghỉ ăn luôn. Điều mà chúng tôi lo nhất là có thể đứa lớn phải bỏ học, đứa nhỏ không được chữa bệnh”, anh Đỗ Văn Hòa nói.
“Điều chúng tôi cầu mong nhất lúc này là có tiền để chữa bệnh cho con. Nếu không có tiền chữa bệnh thì tội nghiệp cháu lắm, mỗi lần nhìn con đau đớn đến thắt ruột. Thậm chí ăn chẳng muốn ăn ngủ chẳng ngủ được, không tự đứng trên đôi chân của mình…”, anh Đỗ Hoàng Hải chia sẻ.
Cô bé người dân tộc Khmer mắc căn bệnh bướu nguyên bào thần kinh đang phải từng ngày chống chọi với căn bệnh quái ác. Cha mẹ bé cũng quá đuối sức vì tiền kiếm được thì ít, tiền chi tiêu thì lại nhiều. Cơ hội vay mượn cũng không còn, toa thuốc ngoài danh mục vẫn chưa có tiền mua.
“Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi nhưng vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên không đủ khả năng chữa bệnh cho con. Đến bây giờ, cháu có ra thế nào đi chăng nữa chúng tôi cũng đành phải chấp nhận thôi. Chỉ thương cháu bé mà phải chịu đau đớn, thiệt thòi…”, chị Lê Thị Chuyên giãi bày.
Câu chuyện chị kể về đứa con gái đầu lòng bị mắc bệnh hiểm nghèo liên tục bị ngắt quãng bởi sự xúc động. Nhiều đêm chị đã chứng kiến cảnh con đau đớn vật vã của con, gần như chị phải thức trắng để lau mát cho con. Miếng cơm, thìa cháo hay hộp sữa cứ uống vào lại trào ra. Hai năm con nằm viện, chả mấy ngày chị được về nhà, cuộc sống của mẹ con chị lúc nào cũng ảm đạm và bế tắc.

End of content

Không có tin nào tiếp theo