Tìm kiếm: chồng-chết

“Chúng tôi là những người làm thuê chỉ có hai bàn tay trắng làm ngày nào có tiền ăn ngày đó, nghỉ thì cũng hết tiền. Nghèo thì chúng tôi có thể chịu đựng được nhưng con bệnh ngặt nghèo thì chúng tôi biết phải làm sao. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức, vay mượn nhưng có lẽ cháu cũng phải về nhà chịu trận vì đuối quá rồi”, đó là chia sẻ của chị Nguyễn Thị Thủy Tiên.
“Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi nhưng vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên không đủ khả năng chữa bệnh cho con. Đến bây giờ, cháu có ra thế nào đi chăng nữa chúng tôi cũng đành phải chấp nhận thôi. Chỉ thương cháu bé mà phải chịu đau đớn, thiệt thòi…”, chị Lê Thị Chuyên giãi bày.
Chị Chung tủi thân chia sẻ: “Người ta có chồng làm trụ cột gia đình. Giờ chồng con tôi thế này, tôi không biết phải làm sao để nuôi các con khôn lớn”. Nguyện vọng duy nhất là con trai út của chị được học hành đầy đủ, có điều kiện cho hai con gái lớn hòa nhập cộng đồng.
Câu chuyện chị kể về đứa con gái đầu lòng bị mắc bệnh hiểm nghèo liên tục bị ngắt quãng bởi sự xúc động. Nhiều đêm chị đã chứng kiến cảnh con đau đớn vật vã của con, gần như chị phải thức trắng để lau mát cho con. Miếng cơm, thìa cháo hay hộp sữa cứ uống vào lại trào ra. Hai năm con nằm viện, chả mấy ngày chị được về nhà, cuộc sống của mẹ con chị lúc nào cũng ảm đạm và bế tắc.
Suốt ba năm ròng cô bé ấy phải gồng mình để chịu những cơn đau vật vã. Mỗi một lần truyền thuốc cô bé lại nôn thốc nôn tháo ăn chả buồn ăn, nói chả buồn nói. Thân hình cô bé ngày một hao gầy. Cha mẹ cô đã phải năn nỉ để vay rồi khi không trả được lại ứa nước mắt khi con đau, chủ nợ đến đòi… Họ chỉ có một mong ước con được tiếp tục chữa bệnh, nhưng ước mong ấy cứ dần xa họ.

End of content

Không có tin nào tiếp theo